“Tháo nút muộn phiền, mở lòng an yên”. Tập học cách chuyển hóa tâm tư thành lời nói
“Đứa bé ấy hồi nớ cái miệng nói tía lia mỗi ngày, nhưng lớn lên lại trầm tính hẳn”, lại câu nói quen thuộc từ những người thân, họ hàng gần xa. Từ khi lên cấp hai, nó kiệm lời hẳn, việc sắp xếp những câu từ phù hợp để diễn đạt cho người đối diện như một thử thách nhọc nhằn vì vậy nó luôn chuyển hóa lời nói thành suy nghĩ, vẽ nên những viễn cảnh câu chuyện trong đầu. Có lẽ nó cho rằng, việc biến hóa câu từ lời nói thành bức tranh toàn cảnh sẽ sống động hơn và lúc ấy nó nhìn thấy sự tự do trong mình.
Lời nói im lặng
Bẵng đi một thời gian, đứa bé ngày nào đã đầu 20. Trải qua nhiều biến cố trong cuộc sống, nó vẫn chọn cách im lặng và thêu dệt từng lời nói lặng thầm thành một bức tranh khổ lớn. Móc nối từng mảnh ghép, xâu chuỗi từng sự kiện, nó tự nhận định bức tranh đã đủ hoàn hảo. Vẫn một khoản không im lặng thay lời muốn nói với người đối diện, chẳng ai biết nó nghĩ gì trong đầu. Nó đâu biết rằng ý nghĩa thật của “lời nói” là phải nói ra thành lời. Bức tranh nó cho là hoàn hảo cần có khung định hình.
Lời mở đầu
Người ta cho rằng một cuộc hội thoại cần có sự tham gia của cả hai bên, nếu chỉ có một hoặc tệ hơn là cả hai đều không tham gia thì cuộc hội thoại đó vẫn luôn bỏ ngỏ và chẳng bao giờ đi đến kết thúc. Lần đầu tiên nó mở lời, sau bao nhiêu năm nó tự ngầm hiểu những viễn cảnh nó vẽ trong đầu là câu trả lời của người đối diện, nó sai hoàn toàn. Nó chỉ nhìn thấy bề nổi của tảng băng qua những hành động không mấy thuận mắt của người đối diện, nó tự đánh giá và tự cho mình câu trả lời đúng. Nhưng nó đâu biết bề chìm của tảng băng ẩn chứa bao điều mà người đó đã và đang trải qua. Họ nén lại thành một khối, ém nhẹm tất cả vì họ sợ làm tổn thương nó. Nhưng năm này nó vừa tròn 25, nó đủ dũng cảm để đối mặt và đủ tự tin sắp xếp ngôn từ của mình để cùng người đối diện hoàn thiện bức tranh.
Lời kết
Hai tâm hồn lần đầu tiên tìm thấy được sự an yên, thanh thản trong lòng. Nói ra thành lời cũng không mấy khó khăn như nó từng nghĩ. Nhưng ngộ thật là con người ta thường thích suy đoán vì sợ lúc nói ra có khi mọi chuyện sẽ vô cùng tệ, nhưng tệ hơn là cứ khư khư giữ mãi trong lòng và để những dòng suy nghĩ tự nhào nặn lên bức tranh biến dạng. Những khúc mắc trong lòng được giải đáp, bức tranh giờ đây đã được định khung, còn được tô màu hoàn chỉnh. Cả hai đều tìm thấy điểm chung trong lời nói, sẽ có lúc xen lẫn vài lời nói dối vì một số lý do mà cá nhân không muốn làm “đau” đối phương. Nhưng hãy kiên nhẫn chờ đợi vì lời nói thật sẽ tự khắc lộ diện.
Đừng cố ép bản thân đánh giá thấp sức mạnh lời nói, những người xung quanh không hề có thẻ bài “tiên tri” trong trò chơi ma sói để soi được nội tâm của bạn đang nghĩ gì. Hãy bộc bạch tâm tư thành lời, những nút thắt trong lòng sẽ được nới lỏng và sẽ tự biến mất một cách tự nhiên.
Comentarios